Thuở nhỏ, tôi ao ước nhà mình có cái mái nhà ngói cũ rêu phong nhưng vững chãi như nhà ngoại.
Nhà tôi cũng như bao nhà ở thôn xóm nghèo, là nhà tranh vách đất do ba mẹ tự gánh đất ruộng đổ lên thành nền, đắp đất bùn với rơm để bện thành vách, cắt tranh về đánh thành từng tấm để lợp.
Nhà mái tranh, nền đất đã đi theo tôi suốt những năm tháng tuổi thơ cơ cơ cực đó, mỗi sáng con bé 5 tuổi là tôi được phân công quét nhà, bụi bay mù trong ánh nắng xuyên qua cửa sổ vào nhà.
Nên khi lên nhà ngoại, tôi rất thích thả chân trần lên nền xi măng mát lạnh.mái ngói mát rượi, trời mưa cũng ko lo bị dột như nhà tôi. Mái nhà ngoại lâu năm nên rêu phong bám từng mảng. Tôi đã ao ước có 1 mái nhà ngói như nhà ngoại để mỗi mùa mưa mấy chị em tôi không phải co ro nơi góc nhà bên bố mẹ vì mưa dột, mỗi khi bão đến không phải nơm nớp lo sợ tốc mái, bay những mảnh tranh khắp nơi.
Tôi vẫn nhớ căn nhà tranh vách lá và nền đất của chúng tôi, mùa nắng thì bụi, mưa thì dột đọng vũng trong nhà. Vì thế tôi ao ước nhà mình cũng được ngói đỏ như nhà ngoại và cả nền nhà và sân vườn nhà mình đều lát xi măng cả. Như thế tôi có thể đi chân trần trên đó mà không sợ bùn đất hay gai đâm. Tôi có thể nằm lăn trên đó mà ngủ một giấc đến sáng mà không phải lo nghĩ gì. Tôi cũng có thể bày đồ hàng để chơi mà không cần chờ mẹ quét sạch đất sỏi dưới gốc me.
Ấy vậy mà khi đi xa, rời khỏi hẳn quê nhà, tôi lại nhớ da diết nền nhà đất, mái tranh đấy, nhớ gốc me được mẹ quét sạch bong những buổi chiều xế nắng cho chị em chúng tôi ngồi chơi.
Tôi cũng nhớ căn nhà ngoại, mái ngói cũ xưa và cái nền nhà xi măng của ngoại, bóng loáng, mát lạnh và mang lại cảm giác xa vắng những trưa hè, khiến tôi tưởng như mình lạc về thời cổ xưa nào đó.
Mãi sau này khi tôi lớn ở nơi mới, khi ba mẹ làm ăn khấm khá một chút, định cất một ngôi nhà mái ngói, tường gạch và nền lát gạch bông. Tôi tự dưng buột miệng: “Sao mình không tráng nền bằng xi măng? Con thích sàn nhà láng bóng như nhà ngoại”. Ba mẹ tôi phì cười, bảo tôi lạc hậu. Bây giờ người ta đâu còn tráng nền xi măng nữa mà gạch bông là thời thượng. (Đó là thời điểm những năm 1990).
Thế là sau bao năm vất vả nhà tôi cũng có nhà mái ngói, tường gạch, nền gạch bông, là một căn nhà điển hình như bao căn nhà thời đó.
Về sau,mái ngói đất cũng đến lượt lỗi thời theo năm tháng, rêu bám in hằn dấu vết thời gian, nhà tôi “lên đời” ngói màu hiện đại mới, bóng hơn, lại chẳng rêu mốc, màu sắc hiện đại , không chỉ màu đỏ như xưa, quả rất đẹp và thẩm mỹ hơn rất nhiều. Tôi lại bắt đầu nhớ về những ngôi nhà ngói đất năm xưa giờ đã trở thành đồ cổ.
Có lẽ, đời người ta cứ thế mà mãi nhớ những gì đã đi qua trong đời mình.
Tôi nhớ căn nhà tranh vách đất hay mái ngói đất đó vì tự tay ba mẹ tôi gánh từng gánh đất, đánh từng tấm tranh, chuyển từng viên ngói, có anh em tôi chạy giẫm chân lên nền nhà để đất chắc nền. Mảnh vườn đó nơi tôi quét sân mỗi sáng, chơi với từng bông hoa ngọn cỏ, ngủ trưa dưới gốc me...
Tôi nhớ mái nhà tranh vì đó là cả ký ức tuổi thơi của tôi, nơi tôi ngồi chơi mỗi trưa hè cùng gia đình mình.
Và ngói đất sau này là một thời đoạn khác in dấu trong đời, cũng khiến tôi hoài tưởng khi thay đổi sang một thứ mới hiện đại hơn, sang trọng hơn.
Ngày nay, nghành vật liệu xây dựng ngày càng phát triển, phong phú. Ngói màu ngày càng nhiều chủng loại, ngày càng được cải tiến đẹp hơn, bắt mắt hơn, nhiều mẫu mã kiểu dáng hơn, đáp ứng nhu cầu ngày càng cao của mọi người.
Chỉ là có lúc luyến nhớ kỷ niệm, nên những xưa cũ được tái hiện, làm phong phú thêm cho đời sống, cũng là để mỗi người không quên cội rễ quê xứ, có một dấu mốc trong lòng để neo về, những khi mệt mỏi bối rối giữa chốn bộn bề của nhân gian….